Được tạo bởi Blogger.

Worst and Best at the same time?!?

Tớ chính thức hết em lipbalm Kiss me Tonight của Philosophy, và chẳng có ý định mua lại em ý. Nguyên nhân? Tớ thấy em ý dưỡng ẩm khá tốt, package cũng ok, phải cái tội tớ thấy ngoài dưỡng ẩm thì cái vụ làm hồng môi các thứ... là không có trên môi tớ. Ngoài ra, giá em nó cũng chẳng hấp dẫn lắm (500k/hũ), nên lần này tìm mua một em lipbalm mới tớ quyết chí thử tìm một em drugstore xem sao :)

Em lipbalm mình quyết chí mua lần này là một em vô cùng nổi tiếng, nức tiếng gần xa, đại khái bạn beauty bloggers nào chắc cũng biết - và đã thử: Smith's Rosebud Salve Lipbalm!

Best sunscreen ever!

Chuyện là, tớ vẫn chật vật tìm kiếm một em kem chống nắng thật sự hoàn hảo cho mùa hè nhiệt đới.

Trước nghe mọi người khen kcn Peter Thomas Roth mỏng nhẹ, ráo mặt và lành tính lắm, tớ cũng nhăm nhe rước ẻm về. Nào ngờ mùa thu đông thì dùng ẻm cực ok, nhưng mùa hè thì... thực là nỗi ác mộng! Da tớ hỗn hợp thiên khô, sau khi apply mọi bước skincare lên rồi mới dùng đến em kcn PTR thì tự dưng da nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại, rất chi là ngột ngạt và bức bối! Cũng may mùa đông rồi tớ chịu khó dùng nên em cũng còn in ít, vứt đi không tiếc chứ còn nhiều mà chả dùng đến vứt đi chắc tớ đập đầu. Mà của đáng tội có rẻ cho cam? 700k ý :(

Thế rồi, trong entry tâm sự về skincare routine, tớ có chia sẻ rằng tớ vẫn chưa tìm đc em kcn nào hoàn hảo cho làn da của mình. Và chị Ha Thu Nguyen có recommend cho tớ em kcn Anessa hàng nội địa Nhật, một nhánh trực thuộc Shiseido.

Phải nói rằng nhắc đến kem chống nắng mà không nhắc đến kem chống nắng của các brand Nhật thì đúng là thiếu sót. Giống kiểu bh nhà nhà cushion người người cushion thì người ta nghĩ ngay đến các brand Hàn Quốc ý :)

Không giống như các brand dưỡng của Hàn Quốc: tạo dựng một brand mỹ phẩm - sản xuất ra sản phẩm và pr rầm rộ toàn cầu. Người Nhật dường như tỉ mỉ, cẩn thận và chi tiết hơn. Các brand đến từ Nhật thường chia ra làm hai dòng sản phẩm: các sản phẩm được bày bán và pr rầm rộ ở nước ngoài (mà thường là các sản phẩm có giá  thành khá cao, cái tên mang tính phổ biến rộng rãi) và các sản phẩm được bày bán rộng rãi ở trong nước với giá thành bình dân và cực kì dễ tìm mua (tất nhiên vẫn đưa các sản phẩm tầm cao vào thị trường nội địa).

Xốp first "truly" summer

Mãi đến hôm nay mẹ mới "hoàn hồn" để có thể kể cho mọi người nghe về chuyến du lịch tránh bão của cả nhà mình, nhưng cũng không kém phần "bão táp" :)


Sau rất nhiều những đắn đo, suy nghĩ, nâng lên hạ xuống địa điểm du lịch cả nhà sẽ đến, bố mẹ đã quyết định đó sẽ là TP. Đà Nẵng. Đây không còn là một địa chỉ xa lạ gì với gia đình mình nữa. Thời sinh viên bố mẹ đã đến đây "du lịch" bụi hoặc du lịch với ông bà nội ngoại vài lần rồi. Bản thân bố sau khi ra trường đi làm cũng đã về đây công tác nhiều lần, thuộc thành phố này như lòng bàn tay.

Bố mẹ quyết định mời ông bà nội đi cùng. Phần vì muốn ông bà đi du lịch với nhau cho tình cảm (ông bà suốt ngày đi du lịch riêng thôi, chả hiểu về sau già, bố mẹ có thể không nhỉ?!?), phần vì cũng muốn "nhờ vả" ông bà trông hộ những lúc cả hai vợ chồng muốn đi tắm biển một tí :")


Mẹ đã chuẩn bị rất kĩ: quần áo, thuốc men, giấy tờ. Đây là lần đầu tiên em đến với biển, và cũng là lần đầu tiên em đi máy bay, mẹ đã cực kì lo lắng :(

Trộm vía tỉ lần em. Buổi sáng hôm đấy em dậy sớm, ăn uống xong xuôi rồi mới lên đường với ông bà bố mẹ ra sân bay. Lần đầu tiên đến sân bay chắc em lạ lẫm lắm, em chạy nhảy, em ngó nghiêng, em nghịch ngợm hết thảy mọi thứ khiến mẹ và bà chạy theo trông em mệt nghỉ. Thế rồi, khi lên máy bay, em lại ngủ khì khì.

Em ngoan nhất cả chuyến bay đấy luôn, mẹ không hề thiên vị hay nói đùa. Trong khi các bạn khác gào khóc, giãy dụa thì em cứ thế ngủ khì khì ngon lành trên tay mẹ đến khi máy bay đáp xuống.  Chuyến bay đầu tiên của em - thuận lợi ngoài mong đợi của mẹ!


Ngày đầu tiên ở Đà Nẵng trôi qua không có gì chê được. Em ăn ngon, ngủ kĩ, vui chơi nhiệt tình. Đặc biệt nhất, lần đầu tiên nhìn thấy sóng biển em không hề sợ hãi. Em thích thú, khoái chí cười và cực kì dạn dĩ khám phá thế giới bằng cách của riêng em. Mẹ đã yên tâm phần nào, và bớt đi những nỗi lo lắng thường trực phần nào...


Đây là bức ảnh chụp buổi tối trước khi em đi ngủ, em rất thích thú với con thỏ làm bằng khăn tắm do các cô phục vụ phòng tặng cho. Tối đầu tiên ở Đà Nẵng, cả nhà bắt xe taxi đến Mỹ Hạnh để ăn hải sản. Em có vẻ hơi mệt sau một ngày dài và di chuyển nhiều, người em hơi hâm hấp. Mẹ nghĩ chắc do thay đổi thời tiết thôi, và em không có biểu hiện gì của việc ốm vì em vẫn nghịch, vẫn chơi, vẫn tỉnh táo như thường. Thế mà...

11h30 đêm đầu tiên, em hâm hấp sốt 37,5 độ. Mẹ thức trắng đến tận 1h sáng chỉ đề chườm mát cho em. Mẹ lột bỉm và quần, dùng khăn xô dấp nước ấm già đắp vào bẹn, trán, nách. 1h30 sáng, em hạ xuống còn 37 độ. Mẹ thấm mệt, nhưng cũng yên tâm phần nào nên thiu thiu ngủ.

2h30 sáng, tiếng khóc của em làm mẹ giật mình tỉnh dậy. Mẹ không thể tin vào mắt mình: mặt em sưng phù lên, ửng đỏ khắp người, em sốt cao trên 38,6 độ. Gần như ngay lập tức, mẹ pha cho em một liều hạ sốt Eferagal ép em uống. Nhìn em trong gương mà mẹ xót xa quá, không có từ nào có thể diễn tả đc cái tâm trạng của mẹ lúc đấy, không một từ nào.

Mẹ chắc chắn em bị dị ứng cua biển - đó là thứ thực phẩm "lạ" duy nhất em ăn trong ngày hôm nay lúc ở Mỹ Hạnh vào buổi tối. Mẹ không có thuốc dị ứng, mẹ hoàn toàn bị động. Lập tức, mẹ và bố gọi điện hỏi lễ tân BV Nhi gần nhất và tốt nhất ở Đà Nẵng. May mắn, cách chỗ chúng mình ở chỉ khoảng 3,4km là bệnh viện 600 giường của TP. Chẳng suy nghĩ gì, bố mẹ gói đồ, bế em đến bệnh viện giữa đêm khuya. Mẹ chỉ cầu mong đó là bệnh dị ứng thông thường thôi, thầm trách quá dễ dãi để em ăn đồ hải sản mà quên mất rằng bản thân mẹ cũng dị ứng tôm - có khả năng em giống mẹ thì sao?!?

BS trực đêm chuẩn đoán con bị dị ứng hải sản và sốt siêu vi. Trải qua một đêm và thêm một liều hạ sốt lúc gần sáng, em đã có vẻ tỉnh táo hơn. Em đã chịu ăn cháo, chịu uống sữa và cũng chịu đi lại, chơi với các bạn trong phòng. 

9h sáng, bố nhớ ra đã từng đến đây làm việc với Sở Y tế Thành phố và có số điện thoại của một người có thể hỗ trợ được. Ở đây lạ nước lạ cái, bấu víu đc vào ai thì cứ cố mà bấu víu thôi. Bố gọi, may mắn quá họ vẫn nhớ ra bố. Và lại càng may mắn hơn vì người có thể giúp đang dự một hội thảo đc tổ chức tại chính BV 600 giường con đang nằm trong buổi sáng hôm đấy.

Đến trưa, em lại tiếp tục lên cơn sốt. Em phải lấy 3 xi-lanh máu và đi chụp phổi dưới phòng X-quang để loại trừ khả năng bị sốt xuất huyết. Các bác sĩ vẫn khẳng định em sốt siêu vi vì phổi và máu không thấy có vấn đề gì.

2h chiều, Bác sĩ do người quen của bố nhờ xuống kiểm tra. Mẹ vẫn nhớ, đó là một người cao ráo, đầu hơi hói, đeo cặp kính cận dày cộp. Sau này mẹ mới biết, đó là bác Phó GĐ bệnh viện này. Bác kiểm tra con rất kĩ, nghe nhịp tim - nghe phổi, xem các vết dị ứng ở lưng bụng và tay chân. Khi nhìn đôi bàn tay bé xíu của con với những nốt lấm chấm đỏ, bác ngước lên hỏi nghi ngại: "Từ hôm qua đến giờ đã ai khám họng cho cháu chưa?" - Mẹ thoáng bất ngờ: "Không có ai ạ". 

Họng? Con có bị làm sao đâu mà phải khám họng? Con không sổ mũi, không ho, con chỉ sốt và bị mẩn đỏ người thôi mà???

Ngay lập tức bác sĩ dùng dụng cụ đè lưỡi để khám họng cho con. Và nói một câu mà mẹ nghe như rụng rời tay chân: "Có khả năng bị tay-chân-miệng rồi. Gọi bác sĩ khoa Lây lên cho tôi!"

15p sau, một cô bác sĩ trẻ lên khám lại cho con. Cô cũng khám rất kĩ, chỉ cho mẹ thấy những vết mụn đỏ xuất hiện nơi kẽ tay kẽ chân con, mụn ở sau lưng và mông, và quan trọng hơn cả cô nói rằng: "họng cháu đang bắt đầu loét nặng vì vậy mới sốt cao". Mẹ lập cập, chân tay bủn rủn. Cô bác sĩ hỏi: "Chị có shock không?" - "Không, em không shock, hàng xóm nhà em cũng có cháu bị, chắc cháu ủ bệnh từ trong đấy."

Cái bệnh "tay - chân - miệng" này thật quá là ác thú. Nó ủ bệnh 2-4 ngày, không có hiện tượng gì, không có vắc xin và lại càng không có kiểu "bị rồi thì sẽ không bị lại lần nữa". Các con chơi với nhau như bình thường. Con bay vào thứ 4, thì thứ 2 anh hàng xóm phát bệnh. Mẹ đã thoáng lo lắng, thoáng sợ hãi con sẽ bị lấy. Nhưng thấy con vẫn vui vẻ và khỏe mạnh, mẹ đã yên tâm phần nào. Thế mà...

Con được chuyển xuống khu cách ly gần như ngay lập tức. Vì bệnh này sốt cao thường dẫn đến co giật nên để tránh hậu quá đáng tiếc, các bác sĩ bắt buộc phải cho con uống thuốc an thần mỗi 8h một lần. Con ngủ mê man, không biết gì. 

Lần đầu tiên mẹ vào khu vực cách ly trong BV - những hình ảnh chính mẹ chỉ đc nhìn thấy trên TV giờ hiền hiện ngay trước mắt. Mỗi bệnh nhân nằm một giường, mỗi khu vực sẽ có 2 giường và ngăn cách các khu vực bằng những tấm kính lớn. Đừng từ đầu này có thể nhìn xuyên thấu tất cả các phòng đến tận cuối hành lang và ngược lại. Người nhà chỉ có 1 người duy nhất vào trông và phải mặc áo vàng. Tiếng máy tít tít, tiếng khóc quấy của các em bé, tiếng bước chân bác sĩ và y tá đi ra đi vào...

Mẹ đứng đấy nhìn con ngủ thiếp đi mà lòng thì như quặn thắt lại. Đầu óc trống rỗng, chân tay bủn rủn, mẹ gục đầu xuống và khóc. Ông trời thật trớ trêu, sao cứ bắt mẹ phải ra ra vào vào bệnh viện nhiều lần thế? Mỗi một lần họ lại lấy của con một tí máu, một tí máu mà đáng bn công sức chăm bẵm của mẹ mấy tháng trời mới lại đc. Vào đến tận đây rồi, nghĩ là đc nghỉ ngơi, đc vui chơi và có nhiều kỉ niệm với con, cuối cùng...

Điều làm mẹ rất bất ngờ là cung cách phục vụ và chăm sóc bệnh nhân ở BV 600 giường. Các BS và y tá rất nhiệt tình, họ không nhận dù chỉ một phong bì nhỏ của người nhà bệnh nhân. Khi cần gọi là họ chạy đến, và nói thật - mặc dù mẹ quê gốc Quảng Bình và đã về quê nghe giọng miền Trung nặng tiếng quen tai rồi, nhưng nhiều lúc các cô y tá và bs vẫn phải nói đi nói lại đến 2,3 lần mẹ mới nắm bắt đc nội dung chính. Họ rất kiên nhẫn giải thích cho mẹ, vui vẻ khi mẹ nhờ và động viên mẹ không ngừng cố gắng trong những ngày chăm con ốm.

Phải nói thêm rằng, mẹ không biết là may mắn hay xui xẻo nữa, nhưng BV lớn như vậy mà lượng bệnh nhân thì không đông lắm. Bệnh "tay - chân - miệng" của con đang là dịch, ở Đà Nẵng cũng có dịch. Từ hôm con vào, riêng trong một buổi chiều đã có thêm đến 3-4 bạn nhỏ nữa vào cũng vì bệnh này. Nhưng số lượng đấy, vẫn không thấm vào đâu nếu con vào Nhi TƯ ở Hà Nội và theo như BS nói thì chủng "tay - chân - miệng" ngoài Bắc nhẹ hơn nên con bị lây và ủ bệnh từ ngoài âu cũng là một điều may mắn vì sẽ ít biến chứng.

Điều kiện và cơ sở vật chất, mẹ không thể chê vào đâu được. Không kém Nhi TƯ một chút nào! Có khác chăng đó là giọng nói của mọi người trong này khiến mẹ hơi khó hiểu một tẹo thôi, còn lại mọi thứ đều rất tốt.

10h30 tối thứ hai ở viện, con lại sốt 38,5 độ. Các cô cho con uống liều hạ sốt nữa. Mẹ đã quá mệt sau một đêm một ngày gần như thức trắng. Bố và bà nội nói mãi mẹ mới chịu nhường lại áo người nhà để thay phiên nhau vào trông em, còn mẹ thì tranh thủ chợp mắt một tí ở ngoài hành lang.

Trộm vía em tỉ lần! Đến sáng hôm sau em đã hoàn toàn cắt sốt. Tầm trưa đầu giờ chiều thấy em lại lại người, chịu ăn chịu chơi và không sốt,bà và mẹ mới yên tâm gửi lại cho bố và ông trông em để về tắm rửa và tranh thủ chợp mắt một chút. Mẹ hy vọng hết ngày hôm nay thôi là em được ra viện, mai thứ 7 theo đúng lịch là cả nhà bay về Hà Nội rồi.

Vừa về đến phòng khách sạn, tắm táp và chợp mắt đc độ 15p thì bố gọi. Bố thông báo bác sĩ xem xét tình hình đã quyết định cho em xuất viện về khách sạn và nếu cần mai trước giờ bay sẽ cho một bác sĩ qua kiểm tra bệnh tình của em lần cuối. 


Về phòng, em vui vẻ chơi đùa rồi ăn rồi lại lăn ra ngủ tít. Thương em của mẹ quá! Tối hôm đấy cả nhà họp bàn lại với nhau và quyết định: sẽ ở lại đến hết Chủ nhật, thứ hai mới bay ra để cho em hoàn toàn ổn định sức khỏe.

Chẳng biết em có biết lúc mọi người bàn bạc trong khi em ngủ không, nhưng trộm vía em lại người nhanh hơn mẹ nghĩ rất nhiều. Từ hôm vào đến tận thứ 7 rồi Chủ nhật, chỉ hai ngày ngắn ngủi thôi nhưng cả nhà mình đã có một chuyến đi trọn vẹn với biển, hồ bơi... và đương nhiên không thể thiếu đc vài kiểu ảnh tự sướng của em ở khách sạn, trong cái nắng và cái gió biển mặn mòi.


Sáng thứ hai, cả nhà dậy sớm để check out và ra sân bay bắt chuyến bay lúc 9h20 về Hà Nội. Như lúc đi, lên máy bay em lại lăn ra ngủ khì. Đương nhiên là mẹ phải khen em ngoan rồi, chỉ hơi tiếc là em không cùng mẹ ngắm mây trời khi lên cao thôi. Lần sau mẹ con mình cùng ngắm mây nhé, bé ngoan của mẹ? :)

 
 


BAM Series 21: Travel Medicine for Baby

Giữa tuần này bạn Xốp sẽ có chuyến đi nghỉ hè đầu tiên với bố mẹ. Khỏi phải nói mẹ mong ngóng đến chừng nào. Đến với biển, với một người thích nước như bạn Xốp, mẹ hy vọng bạn sẽ không sợ biển mà trái lại thích thú với nó. Không khí và đồ ăn biển tươi ngon cũng sẽ là một trải nghiệm thú vị với bạn Xốp trong lần này.

Mặc dù rất khấp khởi mong ngóng đến ngày đi, nhưng mẹ vẫn không quên chuẩn bị cho bạn một túi thuốc thập cẩm hầm bà lằng nhằng để có thể "cấp cứu" ngay tức khắc khi bạn có vấn đề gì đấy về sức khỏe. Bạn Xốp - cũng như nhiều bạn bé khác, nuôi lớn thì lớn theo từng tháng, tăng được có vài lạng, nhưng đến lúc ốm thì có khi sụt hẳn vài cân chỉ trong vài ngày. Rất xót xa :(

1. Chuẩn bị

Để tránh tình trạng mang thừa cái này - thiếu cái kia, các mẹ nên list tất cả những đồ vật cần thiết mang đi cho bé. Thói quen lên list đồ đạc mang đi cũng như list các công việc cần làm là một thói quen tốt và khoa học mà mình đã tự rèn luyện cho bản thân từ khi vẫn là học sinh phổ thông. Nó giúp chúng ta hệ thống đc các công việc cần làm, từ đó xác định việc nào nên làm trước - việc nào làm sau, tiết kiệm thời gian và đảm bảo không bỏ sót bất kì một công việc nào.


Để chuẩn bị thuốc men khi đi chơi xa cho bé, bản thân các mẹ phải "bắt bệnh" của các con. Ví dụ như bạn Xốp nhà mình thì thường sẽ gặp 3 vấn đề sau (mà mình nghĩ bé nào cũng hay bị thế :D)
  1. Sổ mũi, hắt hơi, ho... Nếu không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến sốt;
  2. Bị côn trùng đốt và sưng to vì da bạn Xốp khá dữ;
  3. Táo bón, rối loạn tiêu hóa - do đi đến địa điểm mới môi trường lạ bạn không chịu ăn hoặc thức ăn không hợp khẩu vị;
Từ những hiện tượng đó, việc lên list các loại thuốc men cần mang theo cho các bạn bé sẽ dễ dàng hơn.


Shopping Design Fashion at Hanoi

Xu hướng mua đồ thiết kế có sẵn từ các thương hiệu tư nhân ở VN hiện nay khá phổ biến và đc nhiều người ưa chuộng. Vì sao?

- Với giá tiền chỉ bằng bạn order một nhãn hàng bình dân ASOS hoặc HM, quá lắm thì lên đến Mango hoặc Zara... nhưng được đến sờ tận tay, day tận mắt, ướm thử đứng xoay vòng vòng trước gương, rộng chật thế nào có thể nhờ nhà may sửa lại đc ngay (mà lại còn free) thì tội gì không nhỉ?

- So với các hãng đồ thiết kế công sở kiểu Ivy Moda hoặc NEM thì tớ thấy đồ thiết kế có sự thoải mái và thời trang hơn. Không bó hẹp trong những chiếc áo công sở cổ Đức và bèo nhún nơi ngực (mà tớ thề là tớ cực ghét vì trông cứ sến sẩm!), cũng không chỉ khư khư cái quan niệm đi làm thì phải mặc quần dáng suông và chân váy bút chì... Đồ thiết kế mẫu mã phong phú hơn, tính ứng dụng nhiều hơn, trong khi giá tiền nhiều cái hợp lý hơn và chất vải thì cũng phong phú hơn.

Tuy nhiên đồ thiết kế bán sẵn ở VN hiện nay cũng có những hạn chế nhất định - mà một trong những hạn chế đầu tiên đó là giá tiền. Giá tiền không thể nói là rẻ, nhiều đồ giá cũng khá đắt (cỡ gần hoặc trên 2 triệu) - thực sự nếu như so sánh để mua đồ thiết kế hay đồ vnxk thì với những người thu nhập thấp hoặc trung bình, đồ vnxk vẫn là sự lựa chọn tối ưu hơn. Đồ thiết kế chủ yếu phù hợp với các bạn đã đi làm, sống trong môi trường công sở hoặc các bạn học sinh - sinh viên có điều kiện kinh tế khá giả.

Tổng quan về mỹ phẩm Âu Mỹ và châu Á

Sau bài viết lần trước, tớ có nhận được khá nhiều "gạch đá" từ các bạn vào đọc. Trong đó có 2 điểm nhiều bạn nhắc đến khá nhiều để so sánh:

1. Các bạn bảo rằng tớ thường xuyên dùng đồ mỹ phẩm Âu Mỹ đắt tiền - vì vậy chứng tỏ tớ có mức sống cao hơn các bạn và có đủ khả năng chi trả các sản phẩm đắt tiền đó. Còn đại đa số các bạn gái, đặc biệt là các bạn gái trẻ, không phải ai cũng có điều kiện mua những mỹ phẩm đắt tiền vì vậy họ bắt buộc phải tìm đến những hãng mỹ phẩm rẻ tiền và vừa túi tiền cũng như nhu cầu của họ. Đó là lý do trên thị trường xuất hiện các hãng mỹ phẩm kia.

2. Nhiều bạn nói rằng chưa chắc dùng mỹ phẩm đắt tiền và có thương hiệu đã là tốt. Không có cơ sở nào chứng minh rằng mỹ phẩm có thương hiệu và đắt tiền thì không lừa người tiêu dùng, vẫn cho các sản phẩm độc hại vào trong sản phẩm của họ. Cũng tương tự như vậy, nếu các bạn dùng sản phẩm ít tiền không tên tuổi mà thấy tốt thì không việc gì phải phí tiền vào các sản phẩm có thương hiệu nhưng lại làm các bạn nổi mụn.

*******

Tớ xin phép phải nói với mọi người rằng tớ không phải sinh ra đã có "nhiều tiền" hoặc "có điều kiện" để mua được các sản phẩm mỹ phẩm có giá cao. Tớ cũng từng như các bạn, cùng từng là học sinh - sinh viên, cùng từng một thời ăn bám bố mẹ hoặc kiếm được chút ít tiền tiêu từ công việc part-time cũng như với đồng lương ít ỏi của thời gian đầu đi thử việc. Tớ cũng từng (và đến hiện giờ vẫn đang) dùng những sản phẩm cực kì bình dân, giá thành rẻ để phục vụ cho nhu cầu làm đẹp của mình. Theo thời gian, công việc ổn định, kinh tế khấm khá, thì tớ mới dám đặt ra cho bản thân những "mục tiêu" cao hơn trong vấn đề làm đẹp.

Ở điểm thứ nhất, các bạn nói rằng mỹ phẩm Âu Mỹ tớ dùng chỉ toàn đồ đắt tiền là SAI.

REVIEW | Origins Super Spot Remover

Bài review đầu tiên trên blog mới sẽ là về một sản phẩm tớ khá ưng ý trong thời gian gần đây. Mặc dù em này là về skincare nhưng chất lượng sau vài lần dùng đã có thể kiểm chứng được là vô cùng hiệu quả!

Cách đây khoảng 1 tháng tớ có chia sẻ với mọi người entry wishlist nửa năm cuối 2014 (tớ ko cóp lại các entry wishlist và haul ở wordpress blog cũ vì thấy không cần thiết). Trong đó tớ có viết mong muốn của mình là mua đc em trị mụn của Kate Somerville sau khi đã dùng kem mắt của hãng này và khá ưng ý, đồng thời cũng lăn tăn em Origins Super Spot Remover nữa. Em Ly ở Pretty Much Channel có vào recommend tớ là dùng cả hai em này đều tuyệt vời như nhau, em Kate thì trị mụn bọc tốt hơn còn em Origins Super Spot thì trị mụn thường tốt hơn.


New Blog - New House - New Home!

Tớ bắt đầu lập Wordpress Blog là ngày 29/3/2012. Ở thời điểm đấy, tớ cũng không thể ngờ rằng tháng 3 sau này lại có nhiều kỉ niệm đến thế. Tròn đúng 1 năm 1 ngày sau đó, tớ sinh bạn Xốp.

Đã có một khoảng thời gian tớ lập Blogspot Nàng Méo - nhưng hồi đó không rành chỉnh sửa blog nên đành ngậm ngùi bỏ đấy (và sau này là xóa địa chỉ littlegirlinbigbigworld.blogspot.com). Một thời gian vì bận chuyện chồng con mà bỏ bê Wordpress blog...

Mặc dù gắn bó với Wordpress đã hơn 2 năm, gặp và quen được nhiều bạn cũng nhờ vào Wordpress, cũng đc một số bạn biết đến tên và nhắc đến trên các diễn đàn làm đẹp nhờ Wordpress Blog. Vui nhất là những bài viết ban đầu chỉ mang tính chất chia sẻ đơn thuần nhưng đc các bạn tín nhiệm, tin tưởng, lượng view từ đó của blog cũng tăng lên nhiều.


Này các cô gái, sao lại ngu ngốc thế ?!?

Vì lý do có rất nhiều bạn comment khiếm nhã, thiếu lịch sự và đạo đức, xúc phạm nhân phẩm của cá nhân mình và các bạn ủng hộ bài viết này... nên mình quyết định KHÓA PHẦN COMMENT LẠI. Các bạn chỉ có duy nhất một làn da, đừng vì thiếu hiểu biết và ngu muội mà phá hỏng nó. Đến lúc đấy, cũng đừng bảo sao mình không nói sớm. Cám ơn!

Chuyện là hôm rồi có đứa bạn trên FB like một link giới thiệu tắm trắng lột da kèm cả quay clip, vì bạn tớ like nên trên new feeds của tớ cũng nhìn thấy đc. 

Tò mò tớ click vào xem thì thấy một màn như kiểu "ảo thuật" với một em mẫu nude 100% tất nhiên đã che đi những chỗ nhạy cảm, một em khác (chắc nhân viên spa đó) đang lột da, bạn cứ tưởng tượng ở lưng em ý như có một lớp màng mỏng đc bóc bóc ra, mà không hề bị rách. Các bạn nhân viên cứ thế lột lột, và cuối cùng để lộ ra tấm lưng trắng ngần không - một - vết - sẹo.

Dài dòng, tớ post cái clip và link luôn để cho các bạn thấy "nói có sách, mách có chứng"!



Kéo xuống dưới, tớ thấy rất nhiều comment hỏi giá, book chỗ, nhờ tư vấn một liệu trình thời gian bao lâu và điều kiện da như thế nào mới có thể tham gia đc. Tớ vào có hỏi bạn chủ shop rằng tớ thấy trên mạng có rất nhiều bài báo nói rằng công nghệ này là lừa đảo, làm bào mòn và mỏng da, hậu quả gây ra dị ứng và nhiều hệ lụy khác nữa. Tóm lại là không an toàn. 

Bạn chủ shop đã trả lời với tớ như thế này:


Khi mình hỏi lại về chứng cứ, giấy chứng nhận kiểm nghiệm, v.v.. thì tuyệt nhiên không thấy bất kì một reply nào, trong khi chủ Spa này vẫn reply đều đều cho các khách hàng tò mò về dịch vụ lột da tắm trắng ở đây (các bạn hoàn toàn có thể vào link mình post trên để dò và đọc. có khả năng chủ spa này đã xóa comment của mình rồi cũng nên, mình chán chả buồn check lại vì đã chụp màn hình rồi :))


Tiếp đó, cách đây ít hôm có một bạn tên FB là Trang Xinh xin add friend tớ. Tớ không có thói quen add những người không quen biết vào FB cá nhân. Tuy nhiên bạn này có khuôn mặt rất giống một bạn từng học chung cấp 3 với tớ và tên cũng giống, nên tớ click thử vào để xem có phải bạn lâu năm mất liên lạc.

Kết quả: đó là một bạn bán mỹ phẩm kem trộn, kem làm trắng da, kem trị mụn. Trên tường nhà bạn này tràn lan các hình ảnh hàng về, review của khách hàng sau khi dùng sản phẩm của hãng. Tên hãng thì lạ hoắc: MY MIU ?!?


Dường như, không để khách hàng phải thắc mắc về vấn đề hàng giả - hàng thật - hàng trộn handmade kém chất lượng. Bạn chủ shop đã "hào hứng" (?!?) up lên một loạt các ảnh chụp giấy chứng nhận nhập khẩu, chứng nhận kiểm nghiệm của viện Pasteur v.v..

Cám thấy rất "ngứa mắt" - mình quyết định dành 10 phút để search trên Google. Và kết quả mình có như sau:

1. Bạn chủ shop up giấy phép lưu hành sản phẩm của Cục Quản lý Dược, trực thuộc Bộ Y Tế. Chữ ký của Cục trưởng có tên là Chu Quốc Ân. Ảnh dưới:



Theo mình được biết, ở các cơ quan Nhà nước, từ Bộ Ban Ngành đến Cục, Sở - chỉ có duy nhất 1 người là Trưởng, và khoảng 3-4 người hoặc nhiều hơn làm Phó, mỗi ông Phó lại phụ trách một mảng công việc. Ví dụ như ở nước ta có 1 Thủ tướng và nhiều Phó Thủ tướng, người phụ trách kinh tế, người xã hội v.v..

Vậy, chỉ cần search Cục trưởng Cục Quản lý Dược là sẽ ra ngay tên người đó. Có điều, tên Cục trưởng hiện tại tên là Trương Quốc Cường, không phải Chu Quốc Ân.

Cái tên Chu Quốc Ân khi search ra là Cục Phó Cục Phòng chống HIV/AIDS - Bộ Y Tế. Ông hiện đang nằm trong Hội đồng Biên tập của Tạp chí Nâng cao Sức khỏe do Thứ trưởng Bộ Y Tế - ông Nguyễn Thanh Long làm Tổng Biên tập. Một tạp chí trực thuộc Bộ thì không có lí gì lại "mập mờ" trong chuyện ghi tên đội ngũ lãnh đạo. Vì vậy cái tên Chu Quốc Ân đặt ra nhiều nghi vấn (mình tạm gọi đây là điểm nghi vấn 1).


Tiếp đó, mình nghĩ rằng có thể trong khoảng thời gian 2013 ông Ân vẫn làm ở Cục Quản lý Dược, còn ông Trương Quốc Cường - Cục Trưởng hiện tại thì mới lên chức vào năm 2014. Vì vậy mình đã vào trang chủ của Cục. 

Trong mục văn bản, có một văn bản tên là CV11892 về vấn đề quyết định cấp thuốc nước ngoài. Văn bản này được đưa lên vào 10/8/2012.


Download văn bản về máy, mình phát hiện ra một điểm cực kì... thú vị. Đó là văn bản ra đời năm 2012 nhưng lúc đó Cục Trưởng đã là ông Cường chứ không phải ông Ân! (đây là điểm nghi vấn thứ 2)



Vậy là đã rõ, ông Ân không hề làm Cục Trưởng Cục Quản lý Dược kể từ năm 2012 chứ đừng nói đến năm 2013. Vậy thì với tờ quyết định trên, chữ ký ông Ân là thật hay là giả? Hẳn các bạn đã tự biết được câu trả lời.

Kể cả các bạn lập luận là ông Ân ký thay ông Cường, thì xin thưa với các bạn nếu kí thay phải có chữ "KT" trước phần tên chúc danh Cục Trưởng, và ở dưới phải ghi rõ là Cục Phó. Văn bản chứng từ của Nhà nước ban hành không phải chuyện đùa mà kí là kí đâu ạ!

2. Chưa dừng lại ở đó, bạn chủ shop này còn đưa ra giấy chứng nhận của Viện Pasteur cho sản phẩm. Ảnh dưới:


Vấn đề ở chỗ, mình Google và tìm đc mẫu giấy của Viện Pasteur với form khác hoàn toàn:


Nước uống vào người họ còn làm chi tiết như vậy. Vậy cái kem bôi mặt kia có bao nhiêu thành phần tại sao lại không liệt kê ra đầy đủ được?!?

Túm cái váy lại, tớ không phải nhà báo hay phóng viên điều tra có "thâm niên", mà cũng chẳng phải là thám tử chuyên nghiệp mà chỉ cần vái phút gõ máy tính đã ra được vô số chứng cứ chứng minh cách làm ăn của mấy bạn kia thực sự chả ra cái gì.

Thế mà tớ không hiểu sao, bây giờ lại lắm bạn thích tìm mua những sản phẩm dưỡng trắng siêu cấp, tắm trắng lột da như Ngọc Trinh... trong khi ở Mỹ, ở Anh, ở Nhật, ở Nga... người ta cho ra đời đến hàng nghìn hàng vạn sản phẩm làm đẹp - thương hiệu không chỉ chục mà lên đến trăm năm các bạn vẫn không tin?!?

Rất là khó hiểu!

Mong các cô gái hiện đại bớt ngu ngốc và mê muội với những dòng quảng cáo phi lý này để tìm được sản phẩm làm đẹp an toàn cho sức khỏe và đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra.

Thân